Anh sẽ vẫn cần em chứ ?
_ Em yêu anh nhé?
Lần thứ n+1 anh nói với cô lời tỏ tình.
_ Em là một lesbian! – Cô cười như không cười nhìn anh, đôi mắt chẳng có nổi một tia đùa cợt.
Lần thứ n+1 cô từ chối anh. Chưa một lần nào, sau lời anh nói anh yêu cô, cô yên lặng tựa hồ như đang suy nghĩ. Cô thẳng thừng như thể khiến những nỗi đau trong anh dần trở nên quen thuộc. Chẳng phải lần đầu nói lời yêu, chẳng phải lần đầu bị cô từ chối, nhưng trái tim anh vẫn nhói lên. Anh yêu cô, phải làm sao để cô hiểu điều đó?
Cô hiểu, hiểu rất nhiều là đằng khác, hiểu tới mức nó dường như đã trở thành một phần thói quen của cuộc sống, vậy mà chẳng hiểu cớ gì, cô luôn từ chối anh, một cách tàn nhẫn. Lesbian? Giờ cô lại dùng lí do nực cười này để từ chối anh. Nghe cứ như một câu chuyện đùa rất có óc thẩm mỹ. Cô luôn là thế, luôn lạnh lùng quá mức trước những việc tưởng chừng như phải dao động. Vậy mà anh vẫn yêu cô, như một con thiêu thân cầm chắc cái chết vẫn lao đầu vào lửa.
_ Đây là sự thật. – Cô khẳng định một lần nữa trước khi quay người rời đi theo hướng ngược lại hướng anh sẽ chọn.
Gót giày vang lên lạnh lẽo khi chạm phải gạch lát đường.
Trời vẫn còn chút nắng hiu hắt, vậy tại sao tâm anh lại trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ?
Trở về nhà, cô mệt mỏi thả người lên sofa, cảm giác vô lực, rã rời. Vòng tay ôm lấy trọn thân mình, cô tựa cằm lên gối, đôi mắt trống rỗng, vô hồn…
Cái lạnh thản nhiên luồn qua cửa sổ mở toang, thốc vào trong khiến mỗi tế bào trong cô trở nên tê tái. Rét run người nhưng chẳng dám đóng cửa. Đây gọi là nghịch lí gì?
Cô sợ không gian kín như một người từng suýt chết đuối sợ nước. Nỗi sợ hãi chẳng bao giờ tự nhiên mà có, cái gì tất cũng có nguyên do. Mà nguyên do… Cô bật cười cay đắng, giọt nước mắt rơi xuống hòa lẫn với mascara tạo nên một dòng nước đen kì dị. Cô vội đưa tay gạt đi. Không nước mắt, chính là một phương pháp hữu hiệu để cô có thể bảo vệ bản thân mình. Nhưng… tại sao nước mắt cứ rơi mãi?
Bất lực buông thõng bàn tay, cô mặc sức để bản thân mình nức nở.
Phía bên ngoài cánh cửa không hề cách âm, một người đàn ông đứng trầm ngâm, đôi mắt sau cặp kiếng cận chẳng giấu nổi vẻ thê lương. Phải, anh đang rất đau. Nếu trong cô đừng tồn tại những góc khuất như thế này, thì có lẽ anh đã buộc mình dừng yêu cô…
Đứng ở một góc khuất nơi ban công lộng gió, anh trầm ngâm thật lâu. Cốc coffee trên tay chẳng còn chút hơi ấm. Nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ lên lớp, vậy mà phía xa xa, cô gái anh yêu vẫn lững thững từng bước vô tư lự.
Nhẹ ngồi xuống thảm cỏ trước mặt, cô thuận tay nhặt lên chiếc lá vàng gió vừa thổi bay tới. Mái tóc dài bị gió xới tung, quấn cả vào chiếc khăn quàng cổ màu ghi với những đường kỉ hà lạ lẫm. Một bức tranh đẹp nhưng lại cô đơn đến bi thương…
Giữa không trung, đôi tay anh vươn lên, tựa hồ như muốn chạm vào đôi vai gầy ấy, nhưng mãi chẳng thể tới được. Cô của ngày hôm nay chẳng khác với ngày đầu là bao, vẫn cách ăn mặc cùng phối màu chả giống ai, vẫn mãi tóc màu hung đỏ kiêu hãnh, vẫn đôi mắt lạnh lẽo bởi viền mắt quá đậm…
Cứ ngỡ chỉ là những người xa lạ bước qua đời nhau, vậy mà anh đã giữ lại bóng hình cô trong trái tim mình, một cách cố chấp và ngang bướng như thế…
Vì sao ư?
Yêu mà!
Đó là khoảnh khắc khi cô ôm vào lòng chú chim nhỏ lạc mẹ bị thương với đôi mắt chứa chan sự lo lắng, đó là khoảnh khắc khi vô tình trông thấy đôi mắt trong suốt không được “bảo vệ” bởi màu đen quen thuộc của chì kẻ, và đó là khoảnh khắc cô yếu ớt, sợ hãi đến không thở nổi khi bị anh vô tình kéo vào thang máy…
Tình yêu của anh lớn dần nhờ những điều nhỏ nhặt ấy, từng mảnh ghép bé xíu của bao lần vô tình nhìn thấy đã khiến bức tranh về cô trong anh trở nên hoàn mỹ.
Và rồi, anh yêu cô như một quy luật tự nhiên của sự chuyển hóa: Xa lạ rồi quen thân, yêu thương rồi nhung nhớ, đau khổ nhưng vẫn tương tư…
Vậy mà cô cứ như một khối băng, vô tình tới nhẫn tâm…
Cô nhẫn tâm sao?
Chạm tay vào hình ảnh phản chiếu chính mình trong gương, cô mỉm cười tự giễu. Phải, cô rất nhẫn tâm nhưng chỉ với chính mình mà thôi. Cô chưa từng nghĩ sẽ làm anh đau nhưng sự tự vệ như một con nhím xù lông của cô đã khiến anh bao lần tổn thương.
Đẩy anh ra xa, cô không đau sao?
Đau chứ! Cô có thể mang đến cho anh tất cả, nhưng không thể là tình yêu – thứ cảm xúc đã bị cô niêm phong chặt chẽ biết bao năm qua.
Vuốt ve gương mặt không ngụy trang trong gương, cô ước chi mình có thể quên đi tất cả, quên đi những tổn thương đã qua để nắm lấy bàn tay đợi sẵn của anh, nhưng…
Rốt cuộc, cuộc đời cô còn phải đi qua bao lần “nhưng” nữa?
Nhặt cây chì tô trên bàn trang điểm, cô bắt đầu những nét viền đầu tiên. Những tia nhìn yếu ớt nhanh chóng bị cuốn đi. Một vẻ ngoài hoàn hảo như chính cô mong muốn dần hiện lên trên tấm kiếng treo tường…
Lục tung túi xách, cô thở dài khi phát hiện mình đã bỏ lại di động nơi giảng đường…
Đây rồi, thứ cô cần tìm hiển nhiên đang nắm dưới ngăn bàn. Đang định bỏ vào túi thì di động trên tay cô rung nhẹ. Là anh…
Bàn tay cô ngập ngừng di chuyển giữa hai nút đỏ và xanh, chấp nhận hay không?
_ Vâng? – Giọng cô dửng dưng như bao lâu nay vẫn thế.
_ Anh…
“Rầm”, tiếng nói chuyện của anh bị cắt ngang bởi tiếng cửa đóng mạnh. Gió quá lớn khiến cửa khép chặt, không gian tức thời nhập nhoạng giữa hai màu sáng, tối. Chớp mắt, cả căn phòng trở nên kín bưng, bốn bức tường bao quanh lạnh lẽo.
Cả người cô cứng đờ lại, giọng nói dường như lạc mất…
“Két, rầm”, năm ấy, tiếng cửa đóng lại cũng như thế.
Cơn đau thắt ở ngực khiến hơi thở cô trở nên khó khăn hơn, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả lưng áo. Bám chặt vào cạnh bàn gần ấy, cô đau đớn ngồi xuống. Chỉ cần một vài bước, cô có thể đẩy cánh cửa ấy ra để thấy được ánh sáng, vậy mà ngay cả đứng lên cô cũng chẳng dám. Sức lực trong cô mỗi lúc một cạn kiệt, hơi thở theo đó cùng yếu dần…
_ An Nhiên. – Điện thoại truyền đến tiếng anh gọi tên cô trong lo lắng…
Một giọt nước trào khỏi khóe mi khi cô nhẹ khép mắt…
Kí ức cô mơ hồ mênh mang về mùa đông năm ấy, mùa đông khiến cô mất đi tất cả…
_ Cô bị tình nghi tàng trữ, vận chuyển ma túy trái phép, mời cô theo chúng tôi về cục cảnh sát.
Trong một khắc nào đó của giây, cô cứ ngỡ mình nghe nhầm. Thứ họ cầm trên tay chẳng phải món quà bạn trai vừa tặng cô hay sao. Nhưng nhớ tới vẻ mặt phức tạp khi hắn ta đưa cho cô hộp giấy cùng vẻ vội vã ấy, cô vỡ lẽ mọi thứ. Bất giác cô muốn cười to, hóa ra cô lại là một con tốt thế thân, thì ra là vậy…
Phòng giam tối tăm, lạnh lẽo, cả căn phòng chỉ có chút ánh sáng le lói. Cô sợ hãi ôm chặt lấy chính mình, đôi chân tê rần không còn cảm giác. Tất cả những gì một cô gái 18 tuổi có thể làm khi lâm vào hoàn cảnh ấy, phải chăng là khóc? Vậy mà, một giọt nước mắt cô cũng chẳng thể rơi…
Một ngày một đêm tại nơi tăm tối ấy đã giết chết chút lòng tin ít ỏi còn sót lại trong cô. Tất cả đã kết thúc từ cái ngày định mệnh ấy. Tình yêu, niềm tin…vỡ vụn, nát tan…
Ba tìm được cho mình một gia đình khác, anh trai ra đi mãi trong một tai nạn thảm khốc, bạn trai lợi dụng… Bước ngoặt cuộc đời quá lớn khiến cô mất đi phương hướng, không biết nên đứng lên tại nơi nào và cũng… không biết phải bước về đâu?
Cho đến khi cô gặp được anh…
Đã lâu lắm rồi giấc mơ đáng sợ ngày ấy mới trở về. Vậy mà cảm giác sợ hãi vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu. Cô mở bừng mắt, cảm giác tay mình được một bàn tay nhẹ nắm lấy.
Khẽ rút tay khỏi tay anh, cô ngồi dậy…
_ Sao anh tìm được em?
Anh chỉ nhìn cô mà chẳng trả lời…
_ Cảm ơn anh! Em phải về!
Cô bước sượt qua vai anh, cố kìm nén để không phải ôm lấy anh khi nhận ra vẻ đau khổ đang hiển hiện rõ ràng trong đôi mắt kia.
Bàn tay lại bị bàn tay anh nắm lấy…
_ Tại sao em lại khiến bản thân mình trở nên đáng thương như thế?
Cô run rẩy. Đáng thương?
Lần đầu tiên có người dùng cụm từ đó để nhận xét cô, mà lại chính xác đến không ngờ…
_ Đáng thương? – Cô khẽ xoay người…
_ Đúng vậy. – Anh đứng lên, cùng cô đối mặt – Quá khứ đã qua rồi, em quyết định chôn vùi mình trong đó đến bao giờ, em định khiến mình sống như một cái xác không hồn đến bao giờ. Đã đến lúc em buông tha cho chính mình rồi đấy. Em không thấy mệt mỏi hay sao?
_ Quá khứ của em, anh … biết gì về nó?
_ Tất cả…
Cô khẽ cười, bước đi…Anh biết tất cả, vậy tại sao vẫn yêu cô?
Lấy một ít vật dụng cần thiết, cô bỏ vào chiếc túi du lịch đang nằm trên sàn. Cô chẳng biết mình sẽ đi đâu và nên làm gì. Cô chỉ biết lúc này, cô tạm thời muốn rời khỏi nơi đây.
_ Cô muốn đi đâu? – Người bán vé nhìn cô
_ Đi… – Cô ngẫm nghĩ – Đâu cũng được.
Cầm lấy tấm vé cô gái ấy đưa kèm theo ánh mắt “Cô bị thần kinh à?” Cô bước lên xe tìm chỗ ngồi. Còn việc đi đâu, tính sau vậy…
Anh không hề đi tìm cô, bởi biết rằng lúc này cô đang cần thời gian hơn bao giờ hết. Có những nỗi đau mà chỉ có tự mình đối mặt mới có thể vượt qua. Nếu cô không thể thoát khỏi bóng ma quá khứ ấy, thì dẫu có đứng bên cạnh nhau thì họ cũng chỉ như thuộc về hai thế giới lạ lẫm, khác nhau mà thôi.
Và đó chính là điều khiến anh lo sợ. Có thể đối với thế giới này, cô chỉ là một người con gái nhỏ bé, nhưng đối với anh cô lại là cả thế giới. Một người có thể sống được sao khi cả thế giới đột ngột biến mất. Vì thế, điều anh có thể làm lúc này, chỉ có thể là đợi chờ……
Gấp lại chiếc ô trong suốt, cô bước vào mái hiên của một cửa hàng trú tạm…
Cơn mưa bất chợt nhưng dai dẳng, tựa như những nỗi đau trong cô. Đưa tay hứng lấy những giọt nước mắt lấp lánh của trời, vẻ mặt cô thoáng buồn. Phải, cô đang nhớ tới anh.
Đã trọn vẹn một tuần cô đi “phượt”, và cũng đã trọn vẹn một tuần cô xa anh… Thời gian đủ dài cho những hỗn loạn trong cô được sắp xếp lại ổn thỏa.
Cô vốn không tin mấy vào cái gọi là “duyên phận”. Nhưng không tin thì không có nghĩa là không tồn tại. Cô đã giao toàn quyền quyết định vào cô gái bán vé ngày ấy. Vậy mà, nơi chiếc vé này đưa cô đến lại là bãi biển anh đã từng đưa cô đến. Phải chăng, định mệnh đã để anh xuất hiện để cứu rỗi cuộc đời cô.
Mưa tạnh, bầu trời trở nên trong và sạch hơn sau đợt gột rửa của đất trời. An Nhiên bước chầm chậm về phía biển, đôi chân nhỏ để lại trên cát những vết lún thẳng tắp.
Gió lớn hơn, sóng mạnh hơn, có cảm giác như thiên nhiên ảm đạm ấy có thể mang cô đi bất cứ lúc nào. Một lần và mãi mãi…
Khuya…
Tiếng điện thoại vang lên khiến anh giật mình tỉnh giấc, tim bất giác đập mạnh bất thường.
Là cô. Tim anh chùng lại, nỗi sợ hãi mơ hồ dâng trào…
_ Anh đây…
_…. Chỉ có tiếng gió rít.
_ An Nhiên? Trả lời anh đi. –Làm ơn, đừng bức anh phát điên được không?
_ Anh, em không phải… không phải là một lesbian và cũng không muốn điều đó… – Giọng cô chậm rãi vang lên, mong manh khiến tâm anh hoảng hốt.
_ An Nhiên? – Anh lại lẩm bẩm tên cô – Em đang ở đâu? – Những âm thanh anh nghe được không giống như cô đang ở nhà. Đã hơn nửa đêm rồi, vậy mà cô tại sao lại không ở nhà?
Lại là khoảng không yên lặng, anh nghe đâu đó có tiếng sóng vỗ.
Biển?
Vơ vội áo khoác, anh lái xe đi, chỉ mong rằng mình không sai…
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô bên biển cả rộng lớn, tim anh đau nhói. Chiếc đầm trắng dài quá gối bạt ngược ra sau vì đua cùng gió. Khăn quàng cổ, cardigan cùng đôi sneaker trên tay cô đều rực rỡ sắc đỏ. Nhưng sự đan xen giữa những gam màu đối lập ấy càng khiến cho bóng dáng cô trở nên không thực hơn mà thôi… Anh muốn gọi tên cô nhưng cổ họng bỗng nghẹn đắng…
_ Anh đến rồi! – Bất chợt cô lên tiếng, biết rằng anh đang đến như mọi lần vẫn thế.
Cô nhẹ xoay người lại, mái tóc phất phơ, tung bay tứ phía… Anh nhìn cô, rồi chỉ lẳng lặng đưa tay về phía cô, lòng bàn tay để ngửa…
_ Em biết là anh sẽ đến. – Cô mỉm cười, nụ cười rực rỡ nhất mà anh từng thấy. – Em đã đợi anh, và em đã nghĩ… nếu anh không đến, có lẽ em sẽ đi xa, thật xa… – Cô thoáng ngập ngừng.
Anh sững sờ, nếu anh không đến, thì nơi xa nhất mà cô có thể đi là đâu? Phải chăng là thế giới đại dương mênh mông kia… Anh đau lòng, cố nén đi những giọt nước mắt trực tuôn trào. Đôi khi, nỗi đau đớn nhất của con người không phải là nỗi đau của chính bản thân mình mà là nỗi đau mà người ta yêu thương đang phải gánh chịu. Cô, cần được bảo vệ biết bao nhiêu…
_ Anh sẽ vẫn cần em chứ? – Cô nghiêng nghiêng mái đầu nhỏ
_ Phải, luôn luôn là thế. – Giọng anh trầm khàn. Đó luôn là sự thật, chỉ mình cô trốn tránh nó bấy lâu mà thôi.
_ Mãi mãi?
_ Không, anh sẽ bên em cho đến khi em nói rằng em không cần anh nữa.
Thêm một bước nữa về phía cô, vòng tay anh lại càng dang rộng…
Cô chạy về với nơi bình yên ấy, đôi cánh tay nhỏ nhắn vươn tới ôm chặt lấy cổ anh…
_ Em sẽ đặt niềm tin nơi anh chứ? – Anh úp mặt vào mái tóc thoảng hương Lavender của cô. Phải, là “tin” chứ không phải “yêu”. Bởi yêu có thể là nhất thời nhưng tin tưởng sẽ là nền tảng vĩnh viễn.
_ Em nhớ anh!
– Cô nhỏ giọng thầm thì. Cuối cùng sau tất cả những ngăn trở, cô cũng đã có thể thốt lên trọn vẹn câu nói “ Em nhớ anh”. Đó không chỉ là nỗi nhớ đơn thuần khi xa nhau, mà là nỗi nhớ giữa hai tâm hồn suýt lạc mất nhau…
Anh siết chặt thêm vòng tay, mong có thể truyền cho cô chút hơi ấm sau đêm buốt giá…
Nơi đường chân trời ấy,
Thái dương đã bừng sáng những vệt nắng tinh khôi đầu tiên…
Truyện tình yêu mới
65 ngày yêu (20/02/2013)
7 ngày chia tay (20/02/2013)
Anh… Người đánh cắp bốn ngăn trái tim em (21/02/2013)
Anh ở đâu, người em yêu nhất? (21/02/2013)
Anh quay về với em nhé (21/02/2013)